Tâm thư của dev: Hãy khiêm tốn trong lập trình

WARNING: Bài viết rất dài, đừng đọc, có đọc cũng sẽ không rút ra được bài học gì đâu :~

Mình đã tìm hiểu lập trình hơn 2 năm rồi, mà cũng không đúng. Phải là từ hồi 2011 tới giờ, từ cái lúc có được cái máy tính, vòi vĩnh mẹ để có internet để được chơi game này nọ. Nhưng mình không có khiếu chơi game cho mấy, năm lớp 7 mình học làm DJ với Virtual DJ, cũng mix nhạc đủ các kiểu, rồi đến Photoshop, ghép hình mấy đứa bạn của mình, rồi làm Video Clip bằng Proshow Producer…

Năm lớp 8 và 9 thì học làm web, ban đầu là làm mấy cái website kiểu Drag and Drop (kéo thả các thành phần để tạo ra nội dung cho website), sau đó, thấy nó không ưng ý với mình cho lắm, nên quyết định học cách tự tạo một website, nào là html, css, php. Thực ra, cho đến bây giờ, mình chỉ biết html gồm có 3 thẻ head, title và body và cũng chẳng chắc chắn là nó chính xác hay không. Học sơ sơ, vô lớp học thêm “thể hiện màu mè” đủ kiểu, ghi lên bảng cho bọn bạn trố mắt nhìn (thực ra cũng chẳng đứa nào quan tâm đến cái mớ code ấy). Rồi thêm cái trò phá hoại mà mình cùng thằng bạn làm ra, với qui mô “cấp trường”, lợi dụng cái router wifi của trường (chả trách cái người setup mạng), để id và pwd (viết tắt của PassWorD) mặc định, để cho em đăng nhập vào, và điều khiển, vào cái ngày định mệnh ấy, khi trường em tổ chức thi Toán trên mạng (trước đó em có ý định đi thi nhưng không ôn bài, ganh tị mấy bạn đi thi, nên em phá), em đã phá cái modem ấy bằng cách reset cấu hình, làm cho modem không cung cấp internet được, thế là mấy bạn dừng, khoảng 15′ sau thì có người fix và tiếp tục thi.

Rồi thêm vụ nói dối bỏ quên đồ trong thư viện, bảo chú bảo vệ cho mượn chìa khóa, mục đích là để reset modem setup lại cái id và pwd về mặc định (mục đích để làm ăn về sau), sau nữa là vụ “hack” facebook (đoán bừa pwd là số điện thoại) của nhỏ bạn, thực ra là người mình thích, muốn tìm hiểu xem nó có đang quen thằng nào không, cố tình để lại dấu vết, nhắn tin với thằng bạn đã hợp tác cùng mình ở phi vụ phía trên rằng: “Tao đã hack vào facebook của con xyz để nhắn tin cho mày nè :))”, sau vụ đó, con bé đổi luôn password và mình không bao giờ lọt vào mắt em ấy :'((

Đến năm lớp 10, hầu như mình bỏ quên tất cả vì mình đi học xa, không có máy tính, chỉ có cái điện thoại cảm ứng, vuốt vuốt, cũng khá mượt ^^. Hè năm đó, mình bắt đầu “thay đổi” từ đây, mình được anh gửi cho một cái máy tính vì có nguyện vọng sẽ đi theo ngành CNTT, rồi, mình bắt đầu có nguyện vọng đi thi HSG Tin, mình tìm sách, vô thư viện tỉnh để tìm sách chuyên Tin, ôi giời ơi, thôi cái mớ khủng khiếp ấy, cảm giác ấy, đến tận bây giờ mình vẫn chưa quên được, mình không hề quen biết bọn nó, mà bọn nó cũng chẳng bén mảng đến mình, thế là mình bỏ cuộc, mình biện minh cho bản thân với suy nghĩ là: “Bọn chuyên Tin tụi mày đi thi, bọn mày éo tạo được một sản phẩm gì thực tiễn, ứng dụng cho cái cuộc đời đẹp đẽ gì cả, chỉ là bọn sách vở.”

Thế là bắt đầu “bay sang” làm “ứng dụng thực tiễn” thế là nghiên cứu C#, mở quyển “C# cho người mới bắt đầu học”, ôi thôi, bọn nó nói gì, làm gì, mình chả hiểu gì cả. Bản tính mình không kiên định nên cứ làm này làm nọ mà chẳng bao giờ thành công, mình chuyển sang học C, mình bắt đầu nắm bắt và hiểu được “nguyên lý” của ngôn ngữ lập trình. Rồi mình lại học C++ rồi thuật toán…

Bây giờ mình 12, trước đó mình đã hoàn thành “vòng gửi xe” của một cuộc thi, mình luôn là một thằng ăn may, bạn bè mình khen mình, nghe thì có hãnh diện đấy, nhưng đó sắp là một nỗi nhục lớn, một nỗi nhục nhã chưa từng có đối với một người hay khoe khoang, thích thể hiện mình với mọi người… Mình đang cố gắng thay đổi, và các bạn hãy thay đổi theo mình, đừng chứng tỏ mình nguy hiểm. Sẽ không ai nếm xỉa đến bạn, bởi vì những mọi người đều muốn an toàn.

Hãy yên lặng! Và biến sự thành công của bản thân thành tiếng ồn.